Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

tháng 3


ít nhất anh cũng nói đúng. anh là người mang đến nhiều nỗi buồn nhất cho tôi trong tháng 3 này. buồn nhất trong những tháng 3 từ khi tôi sinh ra trên đời..

anh nhắn tin sinh nhật cho tôi, câu cuối cùng vẫn cứ là "yêu em". có thể do thói quen, cũng có thể phần nào đấy còn yêu tôi thật.



nhưng anh có thực sự hiểu thế nào là tình yêu không?





 anh rồi sẽ rời khỏi cái thành phố ồn ào cũ kĩ này. hành lý ko có tôi, chắc đã gọn nhẹ hơn nhiều. hành - lý - gọn - gàng chẳng phải là điều mà người đi xa nào cũng muốn?

có nhiều lúc tôi ước mình cũng có thể biến mất khỏi thành phố khốn khổ này. vì ngay cả nơi tôi tưởng yên ấm nhất, đến giờ, cũng đầy kí ức về anh.


Thứ Hai, 19 tháng 3, 2012

19 Mar


cuối cùng chúng tôi vẫn phải gặp nhau dù tôi chưa bao giờ thích cái khoảnh khắc ấy
anh cầm tay tôi nhất định không chịu để tôi đi. nhưng anh có muốn cầm tay mãi như thế không, có thực sự muốn ôm tôi, ở bên tôi mãi thế không?
ánh mắt anh buồn đến nối tôi không đủ kiên định để nhìn vào mà không khóc.
lần đầu tiên tôi biết cảm giác thế nào là tim đau nhói.
khi ngồi sau xe anh, ngửi thấy mùi quen thuộc của anh tôi cảm thấy như mình không thể thở nữa. khi anh ôm chặt lấy tôi tôi chỉ muốn nói Đừng bao giờ buông tôi ra nữa.
nhưng cuối cùng, chúng tôi vẫn cứ xa nhau dù tôi vẫn cứ còn yêu.
cũng chẳng biết sẽ còn yêu đến bao giờ